Xuân thu Chiến quốc (11) Chuyên Chư hành thích Ngô Vương Liêu

Tác giả: Thiên Phong | Cập nhật: 21/04/2024
Danh mục: Huyền Sử

Ngũ Tử Tư nhân cơ hội Sở Bình Vương băng hà, đã bày kế để điều các trọng thần thân cận của Ngô Vương Liêu đi xa. Công tử Quang mượn yến tiệc thỉnh mời Vương Liêu, sai thích khách Chuyên Chư dùng ngư trường kiếm đến hành thích Ngô Vương. Theo ghi chép trong “Sử ký – Thập nhị chư hầu niên biểu”, thời gian mà Chuyên Chư thích sát Vương Liêu là ngày Bính Tý, tháng tư, năm 515 TCN. Sau đó, công tử Quang đăng cơ vương vị, chính là Ngô vương Hạp Lư nổi tiếng trong lịch sử…

Thời cơ làm đại sự cuối cùng cũng đến, công tử Quang gọi Chuyên Chư đến gặp mặt. Không đợi đến lúc công tử Quang mở miệng, Chuyên Chư đã hiểu rồi. Chuyên Chư nói: “Hiện tại đã đến lúc làm đại sự, lần này tôi đi hành thích, chắc chắn tính mệnh khó giữ, tôi muốn về nhà thăm mẹ một phen”. Công tử Quang nói: “Được”.

Chuyên Chư về đến nhà thăm hỏi mẹ, còn chưa kịp nói thì nước mắt đã rơi. Mẹ của ông thấy Chuyên Chư khóc lóc, liền biết rằng cuối cùng đã đến lúc báo đại ân của công tử Quang. Mẫu thân của ông liền cười nói: “Ta rất vui mừng vì con có được cơ hội như thế này. Ân huệ của công tử Quang đối với chúng ta đã rất lớn rồi. Từ xưa đến nay, trung hiếu không thể vẹn đôi đường, ta hy vọng con có thể tận trung. Hơn nữa, nếu sau khi con thành công, danh tiếng lưu vào sử sách, ta cũng vì con mà cảm thấy tự hào. Còn về ta đây, con không cần lo lắng, ta tin công tử Quang nhất định sẽ chăm sóc ta rất tốt”.

Lời mà mẹ Chuyên Chư nói: Điều thứ nhất là báo ân, đây là đại nghĩa. Điều thứ hai, trung hiếu không thể vẹn cả đôi đường, “ta hy vọng con tận trung”. Điều thứ ba “ta ở bên này con không cần lo lắng, công tử Quang có thể chăm sóc ta rất tốt”.

Chuyên Chư tuy cũng hiểu đạo lý này nhưng trong tâm vẫn vô cùng lưu luyến, bèn quay lại nhìn mẹ một lần nữa. Mẹ của ông nói: “Ai da, đừng khóc nữa. Ta hiện tại thấy khát lắm, con có thể thay ta đến bờ sông lấy ít nước mát được không?”. Chuyên Chư đến bờ sông lấy nước, khi trở lại thì phát hiện phòng ngủ của mẹ đã đóng.

Ông bèn hỏi vợ: “Tại sao không thấy mẫu thân ở gian nhà chính?”. Vợ ông nói: “Mẫu thân vừa nãy nói với thiếp rằng người cảm thấy mệt, muốn ngủ một lát, nói chúng ta đừng làm phiền”. Chuyên Chư ngay lập tức cảm thấy điềm chẳng lành, ông liền đẩy mở cánh cửa phòng mẫu thân, thì thấy bà đã treo cổ rồi…

Mẹ ông đã dùng cái chết của mình để củng cố quyết tâm của Chuyên Chư, một mặt có thể cắt đứt mối bận tâm của ông đối với mẹ, bởi vì nếu bận lòng về mẹ thì khi hành thích sẽ không quyết đoán. Ngoài ra, mẹ của ông muốn tiến một bước để kiên định quyết tâm của con trai. Mẹ vì chuyện này mà chết, cho nên Chuyên Chư nhất định phải thành công thì mới có thể tận hiếu với mẹ. Cho nên mẹ ông lấy cái chết của bà để tác thành sự nghiệp của con trai.

Sau khi mẹ mất, Chuyên Chư khóc nức nở một phen, ông đến gặp công tử Quang mà nói: “Trước đây tấm thân này phải chăm sóc mẫu thân, hiện tại mẫu thân tôi đã tạ thế, từ giờ trở đi thân thể này thuộc về công tử”. 

Công tử Quang nói: “Chúng ta làm thế này: Khi ta lên triều sẽ thỉnh Ngô Vương đến nhà dùng bữa, sau đó chúng ta sẽ bố trí vài giáp sĩ trong phủ. Nhân lúc Vương Liêu ở trong phủ của ta, chúng ta sẽ ra tay hành động”.

Ngày hôm sau lên triều, công tử Quang ngỏ lời mời Ngô Vương Liêu rằng: “Bẩm Đại vương, hạ thần có một đầu bếp rất nổi tiếng, món cá nướng của anh ta vô cùng tuyệt hảo. Có thể thỉnh ngài đến nhà thần không? Thần mời ngài dùng bữa”. 

Ngô Vương Liêu nói: “Vương huynh đã mời thì đương nhiên phải đi rồi”.

Khi Vương Liêu về cung bèn nói chuyện với mẫu thân: “Ngày mai con sẽ đến nhà vương huynh dùng bữa”. 

Mẹ của ông vội nói: “Con không thể đi được, con người công tử Quang này mỗi lần lên triều, hễ thấy con thì trên mặt có sắc hận. Con đến nhà cậu ta ăn cơm là một việc rất nguy hiểm, ta khuyên con không nên đi”.

Ngô Vương Liêu trả lời: “Con đã nhận lời huynh ấy rồi, nếu không đi thì giữa huynh đệ sẽ sinh ra ngờ vực oán ghét”. Rồi ông lại nói thêm: “Vậy thế này đi, ngày mai con sẽ lấy việc bảo vệ an toàn làm việc hệ trọng nhất”.

Chúng ta có thể thấy, linh tính của Vương hậu quả thật không sai. Chỉ cần nhìn sắc mặt của công tử Quang, là bà đã có thể đoán biết việc hệ trọng. Mọi việc đúng như dự tính của bà, vương hậu đã cảm nhận được rằng con trai mình sẽ gặp nguy hiểm.

Hôm sau, Ngô Vương Liêu mặc ba lớp áo giáp, phía ngoài lại khoác lên cẩm bào. Ông phái theo rất nhiều Vệ binh, họ đứng từ cổng cung, đứng kéo dài đến tận trong phủ công tử Quang. Đồng thời Ngô Vương Liêu lại tuyển thêm 100 dũng sĩ, đứng ở hai bên ông mà hộ vệ.

Mỗi lần trước khi món ăn được đem lên, 100 dũng sĩ sẽ cởi y phục của đầu bếp, sau đó rà soát trên thân để đảm bảo không mang theo bất cứ vật sắc nhọn nào. Sau đó lại đưa lại y phục cho đầu bếp mặc lại, khi đó mới có thể cho phép đầu bếp đưa món ăn lên. Hơn nữa, khi dâng món ăn thì chỉ có thể quỳ mà tiến về phía trước, hai bên lại có lực sĩ kèm cặp anh ta. Sau đó, lấy món ăn đặt ở trên bàn của Ngô Vương, lập tức phải quay người mà lui, cũng không được ngẩng đầu mà nhìn. Khi đó, việc đảm bảo an toàn đạt đến trình độ nghiêm mật đến như thế.

Công tử Quang đang ăn, đột nhiên nói với Ngô Vương Liêu rằng: “Hai hôm trước thần bị trật chân, giờ vẫn còn đau. Mỗi lần như vậy thần đều dùng băng quấn lại chân, quấn chặt lại như thế mới có thể bớt đau”. Ngô Vương Liêu nói: “Huynh cứ việc làm, huynh cứ đi quấn chân đi”. Công tử Quang bèn cảm tạ, rồi vào phòng trong.

Lúc này, Chuyên Chư bê món cá nướng lên. Cũng giống lần trước, đầu tiên phải cởi y phục rồi kiểm tra, rồi mặc lại y phục, sau đó phải quỳ mà tiến về phía trước, lực sĩ hai bên kèm cặp anh ta. Khi Chuyên Chư đem cá đặt trước mặt Vương Liêu, món cá này quả thực rất ngon, tỏa ra mùi thơm rất hấp dẫn, lập tức thu hút Ngô Vương.

Ngô Vương Liêu lần đầu tiên thấy món cá hấp dẫn như vậy, ông cúi đầu xem con cá. Chuyên Chư nhân lúc Vương Liêu cúi đầu, đột nhiên mở bụng con cá, rút ra một thanh dao nhọn. Thoắt một cái, thanh đao đâm thẳng vào ngực của Ngô Vương Liêu, lập tức xuyên qua ba lớp áo giáp, từ phía trước ngực đâm tới, xuyên thẳng qua lưng phía sau. Hành động của Chuyên Chư vô cùng dứt khoát, lực tay cũng rất mạnh.

Khi đó, các hộ vệ bên cạnh đều mắt cứng miệng đơ, không ngờ Chuyên Chư lại giấu thanh gươm vào bụng con cá. Thanh gươm này gọi là “Ngư trường kiếm”,  đó là một thanh gươm rất sắc nhọn, thấu qua cả ba lớp áo giáp sắt, tức khắc có thể đâm xuyên tim của người ta, từ phía trước ngực mà đâm đến sau lưng. Khi đó, 100 giáp sĩ bừng nên nộ khí, ngay lập tức lao vào, băm vằm thân thể của Chuyên Chư. Công tử Quang phòng trong nghe thấy bên ngoài nổi loạn, biết Chuyên Chư đã ra tay. Ông lập tức dẫn vệ binh của mình xông ra mà đánh giết.

Sau đó thì sao, liệu công tử Quang có thể trấn áp quần thần và thuận lợi đăng cơ được hay không, chúng tôi sẽ kể tiếp câu chuyện trong phần tiếp theo. Cảm ơn các bạn đã theo dõi video này, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại.


Có thể bạn quan tâm:

Bình luận

{"email":"Email address invalid","url":"Website address invalid","required":"Required field missing"}